-----
Là em…
Với những nỗi buồn xa xăm
Với những suy tư muôn thuở
nuớc mắt khẽ rơi lặng thầm…
Một hôm …
Em chợt nhìn ra cửa sổ
thấy những mảnh đời vất vả
Thấy phận người sao khốn khó
Thấy môi ai vắng nụ cười...
Dù nắng thiêu, dù mưa rơi
Hay giữa trời đêm lạnh cóng
Chân ai lầm lũi trên đuờng
Mong ngày đủ no , đủ ấm...
Em thấy…
đứa trẻ mặt mày lấm lem
nhìn em, nụ cười rất hiền
như lòng chẳng hề phiền muộn
như đời chẳng hề khốn đốn…
Em xin…
xin cho ai những chữ để đời
xin cho ai những giờ thảnh thơi
đôi mắt thôi quầng thâm, lo lắng
đôi vai thôi gầy nhom, trĩu nặng…
Chợt nhận ra…
Nỗi buồn em như viên sỏi nhỏ
chìm sâu giữa bể sầu nhân gian
Từ đó thôi không còn than thở
Từ đó vui niềm vui giản đơn…
7-2010
Thuyhang6_6
http://www.facebook.com/note.php?saved&&suggest¬e_id=413775256436