Mình chưa từng buớc trên những con phố HN, sao đọc bài thơ này thấy mắt chợt cay ...
-----
1.
Ngày tuổi em mùa tôi qua phố
Lá heo may, mà nắng cũng heo may
Tôi nắm tay em bước dọc phố hao gầy
Em ngước tìm tuổi thơ qua kẽ lá
Cây bàng già…lá đỏ…
…tháng năm qua…
Mùa vẫn khe khẽ hát tình ca cho Phố
Em bé nhỏ...
và cứ thế...lớn lên trong bao điều bé nhỏ…
Phố xá quanh co…
…hàng quán cũ
Cây cơm nguội vàng trút lá đầu đông
Và những buổi chiều nắng tắt trên sông
Và những con người lạ…
…đến…
… rồi xa thành phố.
Những câu hát rong chơi…
…Những ngày nhớ phố
Mùa mưa ngâu tím mảnh trời qua ô cửa sổ
Em khẽ xoè bàn tay thơm mùi cốm mới
Đỡ chiếc lá rơi như giọt nước mắt giao mùa
Gánh hàng rong trĩu nặng thời gian trôi
Tiếng rao khuya…đèn vàng…ngõ vắng…
Gõ nhịp chao nghiêng…chao nghiêng…
…nghiêng cả những ngày thơ…
Người hoạ sĩ bước ra từ giấc mơ
Đi qua sông , đi lạc miền hoài niệm
Vẽ tặng em bức tranh màu kí ức…
…Nhạt nhoà mái ngói xô nghiêng…
...
"Cây bàng già lá đỏ…
…bốn mùa quên
Em vẫn lớn lên sau bao điều bỏ lại…"
…
2.
Ngày tuổi em mùa tôi qua phố
Lá chênh chao, mà nắng cũng chênh chao
Bốn mùa vẫn qua mau...
Và vẫn không quên những bản tình ca cho phố
Nắm tay tôi, em bước dọc thời thiếu nữ
Ấp ủ trong tim từng chút gió sang mùa
Phố hay giật mình trong những giấc nắng mưa
Tiếng rao xưa bỏ rơi người con gái
Con đường đêm – Ngày Xưa quên trở lại
Tiếng thở dài gói chặt giữa đêm khuya.
Tôi dắt em về trên phố Lãng Quên
Mùa lá rụng lấp đầy con đường nhỏ
“Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố…”
Quên mất lối về…
…quên cả chuyện ngày xưa…
...
Ánh đèn vàng…
…cơn mưa
Những mùa sưa rơi êm bên thềm phố
Chuyện người thiếu nữ khẽ nhón chân qua cửa
Ngước mắt nhìn mùa thả cánh hoa bay
...
Và chuyện dòng sông màu đỏ...
...bốn mùa say...
Chảy quanh co hờn tủi con phố ngắn
Dường như Mặt Trời khóc ai bên chiều lặng
Nước mắt rơi...loang lổ trải sông dài...
...
Chuyện một ngày Phố bỗng nhớ ai
Thả mưa bay qua khung trời để ngỏ
Bốn mùa gánh hàng hoa ngang ngõ
Có kẻ thẹn thùng...len lén mắt trông theo...
...
Chuyện kể về những mùa nắng trong veo
Chuyện kể những mùa mưa ngủ yên trong lòng phố
Chuyện kể dài những chuyện xưa cũ
Nhạt phai rồi...phố bắc cầu...sang sông...
...
"Người họa sĩ đi tìm lại mùa đông
Em tập vẽ...
...bức tranh màu Hiện Tại"
3.
Ngày tuổi em mùa tôi qua phố
Lá mong manh, mà nắng cũng mong manh
Em bước qua một thời áo xanh
Màu ký ức đã lắng sâu trong mắt
Cây bàng già...mùa sang...
...xanh màu lá...
Những buồn vui em lặng giữ thầm
Ban công cũ màu mưa...
...mái ngói rêu thâm...
Mà hoa nắng đã long lanh nơi cuối phố
Hà Nội của tôi như người con gái nhỏ
Mộng miên man trong những giấc nắng chiều
Bốn mùa say qua phố liêu xiêu
Ngẩn ngơ hát...những điều chưa dám nói
Bản tình ca có đôi lời bỏ ngỏ
Nốt lặng dài...hoang hoải cả mùa yêu...
.........
"Tôi dắt em về trên phố cũ mưa nhiều
Nắm tay em...ngỏ lời yêu chưa nói..."
Tác già : N.B.N
Poster by HCT
-----
26 thg 7, 2010
24 thg 7, 2010
23 thg 7, 2010
Nếu thật buồn em hãy về với biển...
- từ fb của KIri -
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Biển vẫn xanh rờn như thủa ấy vừa yêu
Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm
Biển yên bình, biển hát phiêu diêu.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Viết ước mơ lên những vỏ sò
Và hãy viết ước mơ lên cát
Ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ...
Thành 1 người mất hết cảm xúc rồi! Giờ hỏi anh đang vui hay đang buồn,cũng ko biết trả lời thế nào nữa!
Nhưng chắc ko buồn thật là buồn!
nhưng vẫn muốn về với biển!
ít nhất để nhớ ra rằng,mình còn cảm xúc!
Chào cả nhà nhé,bạn đi biển xong mới đi Cam đây!!!
-----
( Ảnh trông giống Voi còi thật ! "Cam " này là Cam ranh hay quận Cam đây ta !? Haizzz ...)
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Biển vẫn xanh rờn như thủa ấy vừa yêu
Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm
Biển yên bình, biển hát phiêu diêu.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Viết ước mơ lên những vỏ sò
Và hãy viết ước mơ lên cát
Ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ...
Thành 1 người mất hết cảm xúc rồi! Giờ hỏi anh đang vui hay đang buồn,cũng ko biết trả lời thế nào nữa!
Nhưng chắc ko buồn thật là buồn!
nhưng vẫn muốn về với biển!
ít nhất để nhớ ra rằng,mình còn cảm xúc!
Chào cả nhà nhé,bạn đi biển xong mới đi Cam đây!!!
-----
( Ảnh trông giống Voi còi thật ! "Cam " này là Cam ranh hay quận Cam đây ta !? Haizzz ...)
21 thg 7, 2010
điều ước...
-----
Ước có một người dánh đàn guitar cho mình hát, hát mãi không thôi...
Ước có một nguời lắng nghe mình hát, hát về cuộc đời ...
Ước có một người dánh đàn guitar cho mình hát, hát mãi không thôi...
Ước có một nguời lắng nghe mình hát, hát về cuộc đời ...
20 thg 7, 2010
18 thg 7, 2010
...
-----
Love my country no matter what has happened, no matter whether it's rich or poor, that's mine which's always beautiful in my eyes ...
Tôi yêu quê hương mình cho dù bất cứ điều gì đã xảy ra, cho dù nơi đây nghèo hay giàu thì cũng là quê hương của mình, và hình ảnh quê hương mãi đẹp trong mắt tôi ...:x
thuyhang6_6
-----
14 thg 7, 2010
Viên sỏi nhỏ...
-----
Là em…
Với những nỗi buồn xa xăm
Với những suy tư muôn thuở
nuớc mắt khẽ rơi lặng thầm…
Một hôm …
Em chợt nhìn ra cửa sổ
thấy những mảnh đời vất vả
Thấy phận người sao khốn khó
Thấy môi ai vắng nụ cười...
Dù nắng thiêu, dù mưa rơi
Hay giữa trời đêm lạnh cóng
Chân ai lầm lũi trên đuờng
Mong ngày đủ no , đủ ấm...
Em thấy…
đứa trẻ mặt mày lấm lem
nhìn em, nụ cười rất hiền
như lòng chẳng hề phiền muộn
như đời chẳng hề khốn đốn…
Em xin…
xin cho ai những chữ để đời
xin cho ai những giờ thảnh thơi
đôi mắt thôi quầng thâm, lo lắng
đôi vai thôi gầy nhom, trĩu nặng…
Chợt nhận ra…
Nỗi buồn em như viên sỏi nhỏ
chìm sâu giữa bể sầu nhân gian
Từ đó thôi không còn than thở
Từ đó vui niềm vui giản đơn…
7-2010
Thuyhang6_6
http://www.facebook.com/note.php?saved&&suggest¬e_id=413775256436
Là em…
Với những nỗi buồn xa xăm
Với những suy tư muôn thuở
nuớc mắt khẽ rơi lặng thầm…
Một hôm …
Em chợt nhìn ra cửa sổ
thấy những mảnh đời vất vả
Thấy phận người sao khốn khó
Thấy môi ai vắng nụ cười...
Dù nắng thiêu, dù mưa rơi
Hay giữa trời đêm lạnh cóng
Chân ai lầm lũi trên đuờng
Mong ngày đủ no , đủ ấm...
Em thấy…
đứa trẻ mặt mày lấm lem
nhìn em, nụ cười rất hiền
như lòng chẳng hề phiền muộn
như đời chẳng hề khốn đốn…
Em xin…
xin cho ai những chữ để đời
xin cho ai những giờ thảnh thơi
đôi mắt thôi quầng thâm, lo lắng
đôi vai thôi gầy nhom, trĩu nặng…
Chợt nhận ra…
Nỗi buồn em như viên sỏi nhỏ
chìm sâu giữa bể sầu nhân gian
Từ đó thôi không còn than thở
Từ đó vui niềm vui giản đơn…
7-2010
Thuyhang6_6
http://www.facebook.com/note.php?saved&&suggest¬e_id=413775256436
13 thg 7, 2010
Hà nội - Mưa và Em
-----
Hà Nội mát rồi ! Không biết từ bao giờ Hà Nội chẳng còn thơ mộng và lãng mạn nữa. Nóng và ồn ào-bụi bặm. Mưa và ngập lụt-bẩn thỉu cứ gắn lấy nhau như 2 thứ phạm trù cố hữu. Bạn mình bảo vào Sài Gòn đi, Sài Gòn dễ chịu hơn nhiều. Đã đến, đã cảm nhận, đã yêu nhưng rồi cũng chẳng thể bỏ mà đi được. Cuộc sống là vậy đấy, yêu, ghét, giận hờn, thương nhớ, như một vòng tuần hoàn mà thiếu đi một mắt xích sẽ chẳng thể gọi là cuộc sống.
Hà Nội của những ngày tháng 6, đã đi đến tận cùng của sự thất vọng. Rồi lại mỉm cười với mình vì cái triết tự : tròn trịa là một khái niệm mơ hồ và ảo ảnh. Đã ngồi và ghi ra những gạch đầu dòng, ngẫm xem mình đang ở đâu trong mớ hỗn độn những gạch đầu dòng ấy.
Hà Nội của một ngày bước sang tuổi mới với một ước mơ giản dị : Em sẽ mãi hồn nhiên như em của ngày xưa và hãy yêu như "ta chờ em từ kiếp nào và em vì ta tương tư lần đầu" thật vớ vẩn và ngớ ngẩn !
Hà Nội của ngày hôm nay : Mưa như trút nước. Ta cứ kệ ta trôi theo những thứ nhảm nhỉ này để mong 1 ngày tìm về một Hà Nội trong ta, tìm lại ta như em vậy, em nhé !
Nguyễn Thuỳ Dương
( fb friend)
Một góc của cơn mưa phố, đẹp quá ! Cả tấm lòng người yêu HN lại còn đẹp hơn, đó là lí do vì sao tớ yêu cậu, quí những người biết yêu một HN phố không tròn trịa và không hoàn hảo . "Cuộc sống là vậy đấy, yêu, ghét, giận hờn, thương nhớ, như một vòng tuần hoàn mà thiếu đi một mắt xích sẽ chẳng thể gọi là cuộc sống".Tớ thích câu này của cậu ...Tớ nghĩ nếu từng nguời ở HN biết làm đẹp cho cái góc nhỏ của riêng mình, cả cái góc nhỏ tâm hồn rất HN của mình, thì lúc ấy HN sẽ cũng đẹp ra ... Cậu nhớ đừng có thôi hi vọng nhé ! Tớ cũng yêu HN lắm, không hiểu vì sao ...
thuyhang6_6
12 thg 7, 2010
Từ đó thiên hạ quá ưu tư ...
-----
Chỉ Có Ta Trong Một Đời - TCS
Đời vẽ tôi tên mục đồng,
Rồi vẽ thêm con ngựa hồng,
Từ đó lên đường phiêu linh ...
Đời vẽ trong tôi một ngày,
Rồi vẽ thêm đêm thật dài,
Từ đó tôi thề sẽ rong chơi ...
ĐK
Chỉ có ta trong một đời,
Chỉ có ta trong một thời,
Một thời
Với yêu người mà thôi ...
Chào những cây xanh nụ hồng
Chào những con sông thị thành
Một ngày
sẽ không còn thấy lại
Từng ngày đi dần tới
Hẹn hò với trời mây ...
-----
Đời vẽ tóc em thật dài
Rồi vẽ môi thơm nụ cười
Từ đó thiên hạ vui tươi ...
Đời vẽ tim em lạ kỳ
Tình có trong em nhiều mùa
Từ đó thiên hạ quá ưu tư ...
Đời vẽ tôi trong cuộc tình
Đầy những yêu thương giận hờn
Từ đó sớm chiều bâng khuâng ...
Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng
Vì lỡ nơi đây nặng tình
Từ đó tôi chìm dưới mênh mông ...
-----
(> ĐK )
Đời đã cho tôi ngậm ngùi
Đời sẽ cho thêm ngọt bùi
Đời sống chan hoà trong tôi
Đời đã cho tôi một ngày
Nhìn thấy gian manh loài người
Từ đó tôi hằng biếng vui chơi ...
-----
11 thg 7, 2010
HCT ...
Sao mình lại thích đọc bài viết của hắn đến thế. Hắn viết tự nhiên như hắn đã sống, có lẽ vì cuộc sống của hắn luôn được phối bằng những màu sắc bàng bạc và rất riêng…
Chẳng phải là những điều gì quá trọng đại trong cuộc sống, chỉ là những mảnh ghép nhỏ của những thói quen hàng ngày, của một thời hắn đã trải qua và hắn muốn rằng mãi mãi sẽ là như thế, những mảnh ghép ấy tạo thành một bức tranh cứ xoáy vào tầm mắt người xem, với những nét vẽ sâu hun hút, những màu sắc đuợm chút u buồn của một nỗi nhớ mông lung, mơ hồ...
Hắn đã cảm nhận mọi vật xung quanh, trên đường hắn đi qua bằng sự nâng niu, trân trọng đến từng sinh vật bé nhỏ . Mình thích cách mà hắn cảm thụ cái đẹp rất tự nhiên của tạo hoá, thật tinh tế và đầy tình thương yêu. Là hắn với những niềm vui âm thầm và nổi buồn cứ thoắt ấn thoát hiện, cũng âm thầm như thế. Thế nhưng nỗi buồn đã không biến hắn , một sinh vật cao cấp của tạo hoá vốn dĩ đuợc cho là phái mạnh, trở thành một kẻ yếu đuối và bi luỵ, ngược lại , hình như những nỗi buồn cứ man mác ấy càng làm cho hắn thêm nhìn rõ chân dung của cuộc sống này và cả giá trị đích thực của nó… Và vì thế , hắn luôn ý thức trân trọng nhưng gì hắn đã và đang có, nhưng gì hắn sắp sửa đuợc đón nhận , dù chỉ là nhưng niềm vui giản đơn, nhưng với hắn, đó là cả một kho báu của tâm hồn , và vì thế hắn đã yêu quí cái thời khắc bè bạn bên nhau đến thế …
Mình đã yêu cái sức sống từ những bài viết của hắn, những bài viết rất tuỳ hứng, không gò bó nhưng thật sự nghiêm túc , điều mà không phải ai cũng có…
thuyhang 6_6
Những ngày cuối cùng - bài viết của HCT
-----
Hắn cười khúc khích khi hắn phát hiện ra hắn đang lạc đường, khu rừng này có đến hàng chục, à có khi hàng trăm con đường mòn,chằng chịt, từa tựa nhau, kệ, hắn càng khoái. Hắn đã quen với cái cảm giác bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường rồi. Đôi khi, hắn tự nhủ, cứ đi trong cái mớ bòng bong này một cách vô thức, có khi lại tìm được lối ra, đến đời sống này có hàng trăm hàng ngàn mối quan hệ hầm bà lằng,đắt có, rẻ có, thật có, giả có... đôi khi cũng dẫm đạp lên nhau một cách vô tình lại mới là cách để thoát ra, huống chi, kệ!
Hắn nhìn thấy một chiếc ghế gỗ, nằm cô độc dưới một gốc cây già cũng cô độc, bên cạnh là một cái hồ hình bán nguyệt mênh mông là nước, dường như trong mắt hắn cái gì cũng thấy khuyết mất một nửa, một nửa vốn dĩ phải thuộc về nửa kia, ừ, lẽ ra phải có cả hai nửa, mới đủ, mới đầy, mới đã.Tự nhiên, hắn thấy mỏi, hắn muốn tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi, hoặc giả dụ, có vòm cây nào bình yên, hắn cũng muốn nằm xuống. Nhưng hắn sợ giẫm vào đám lá khô, hắn sợ thấy trên đám lá đấy một dòng suối, dòng suối mà hình ảnh một hắn sẽ phản chiếu trên đó, hắn sợ sẽ phá tan đi dòng bình yên đang chảy miệt mài trong khu rừng,âm thầm, nhưng mãnh liệt, giữa bốn bề là đường, là xe, là Carlson, là Campus, là Michelson, là những cái máy hối hả đến vô tận...
Hắn đang ngây ngất cho chuyến trở về, hắn đang thèm được chạm vào những thân quen, những cốc cà phê sứt miệng, nhớ những chọ chẹ "săn-phờ-lao-ơ trắng hay đen" ở nhà thờ Lớn nơi hắn vẫn hay cùng các chiến hữu hay vạ vật để bàn về công việc, học hành, hay những kế hoạch chơi bời trác táng lành mạnh, thôi thì trên trời dưới đất đủ cả, và có khi cũng chẳng có việc gì, chỉ đơn giản là thèm một điếu Mal trắng, thứ mà lần nào hắn hút hắn cũng ho sặc sụa đến là ái ngại, và những cuộc gặp gỡ không hẹn mà đến...; nhớ lần nào đi ra lăng cũng đếm và cá độ xem có bao nhiêu ô cỏ, và lần nào cũng được một chầu nem chua nướng, hoặc là bạch tuộc ốc ngao tu hài, cũng có khi bị xù bị quỵt nữa ..., rồi thì nhớ cả cái nắng đến cháy xém da thịt, nhớ cả những xì xầm "đấy cái xóm này có mấy đứa đi học nước ngoài cơ đấy", nhớ cả đám bạn bạc mà từ khi hắn đi chả có ma nào thèm nhớ tới hắn, hoặc ít nhất là cho hắn cảm giác là hắn được nhớ tới, mà cũng có khi cái đám đấy cũng hay tụ tập để đàm tếu, và những đứa vắng mặt luôn là để tài, cơ mà chẳng phải hồi trẻ, hắn là người hay đầu têu mấy cái trái khoáy ấy chứ ai, hẳn là hắn đang là trung tâm để tụi nó tha hồ nói xấu mà hắn không biết đấy thôi...
Hắn cứ vỗ về hắn như thế, hắn muốn những ngày cuối ở nơi này, chí ít hắn cũng tìm được một ít bình yên, để hắn được nuôi nấng, được nâng niu nó, hay ít nhất hắn cũng muốn 1 chút để còn bám víu vào trong trí nhớ, rằng đã có một hắn như thế...
Mặc kệ cho cuộc sống cứ lăn mải miết, điên cuồng,hối hả ngoài kia, hắn thấy mệt rồi, dưới vòm cây, hắn ngủ...
Nắng nhạt dần ...
-----
Chẳng phải là những điều gì quá trọng đại trong cuộc sống, chỉ là những mảnh ghép nhỏ của những thói quen hàng ngày, của một thời hắn đã trải qua và hắn muốn rằng mãi mãi sẽ là như thế, những mảnh ghép ấy tạo thành một bức tranh cứ xoáy vào tầm mắt người xem, với những nét vẽ sâu hun hút, những màu sắc đuợm chút u buồn của một nỗi nhớ mông lung, mơ hồ...
Hắn đã cảm nhận mọi vật xung quanh, trên đường hắn đi qua bằng sự nâng niu, trân trọng đến từng sinh vật bé nhỏ . Mình thích cách mà hắn cảm thụ cái đẹp rất tự nhiên của tạo hoá, thật tinh tế và đầy tình thương yêu. Là hắn với những niềm vui âm thầm và nổi buồn cứ thoắt ấn thoát hiện, cũng âm thầm như thế. Thế nhưng nỗi buồn đã không biến hắn , một sinh vật cao cấp của tạo hoá vốn dĩ đuợc cho là phái mạnh, trở thành một kẻ yếu đuối và bi luỵ, ngược lại , hình như những nỗi buồn cứ man mác ấy càng làm cho hắn thêm nhìn rõ chân dung của cuộc sống này và cả giá trị đích thực của nó… Và vì thế , hắn luôn ý thức trân trọng nhưng gì hắn đã và đang có, nhưng gì hắn sắp sửa đuợc đón nhận , dù chỉ là nhưng niềm vui giản đơn, nhưng với hắn, đó là cả một kho báu của tâm hồn , và vì thế hắn đã yêu quí cái thời khắc bè bạn bên nhau đến thế …
Mình đã yêu cái sức sống từ những bài viết của hắn, những bài viết rất tuỳ hứng, không gò bó nhưng thật sự nghiêm túc , điều mà không phải ai cũng có…
thuyhang 6_6
-----
Những ngày cuối cùng - bài viết của HCT
-----
-----
Nắng gắt xuyên qua những rặng cúc vàng và hàng thông xanh ở trên đồi trong khu rừng Joaquin, gió khẽ xào xạc mùi lá cây, tiếng nước suối va vào đá róc rách, tiếng chim hót, tiếng tắc kè cựa mình trên thảm lá khô vàng giòn tan đầy mê hoặc...
Cứ lang thang hoài, hắn mặc kệ cho tấm bảng warning về loài moutain lion rằng thì là mà có thể rình rập ở đâu đó, trong khu rừng hoang sơ này, biết đâu đấy, hắn chẳng phải đang vùi mình vào những hoang dã trong hắn, muốn thu sâu vào chốn rừng rú cách xa những trần gian đang lao mình trong những vòng quay ngoài vô nghĩa kia sao?Hắn gõ những bước chân khô khốc theo những con đường ngoằn nghèo, hun hút, giữa mịt mùng là rừng, miễn sao hắn dứt được hẳn cái cảm giác bị cuốn theo cái guồng quay vô cảm kia, hắn muốn tìm tới cội nguồn của cuộc sống, không có bon chen, không có gian manh tính, hắn muốn lại được rong chơi với con ngựa hồng mà đời đã vẽ cho hắn.Hắn cười khúc khích khi hắn phát hiện ra hắn đang lạc đường, khu rừng này có đến hàng chục, à có khi hàng trăm con đường mòn,chằng chịt, từa tựa nhau, kệ, hắn càng khoái. Hắn đã quen với cái cảm giác bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường rồi. Đôi khi, hắn tự nhủ, cứ đi trong cái mớ bòng bong này một cách vô thức, có khi lại tìm được lối ra, đến đời sống này có hàng trăm hàng ngàn mối quan hệ hầm bà lằng,đắt có, rẻ có, thật có, giả có... đôi khi cũng dẫm đạp lên nhau một cách vô tình lại mới là cách để thoát ra, huống chi, kệ!
Hắn nhìn thấy một chiếc ghế gỗ, nằm cô độc dưới một gốc cây già cũng cô độc, bên cạnh là một cái hồ hình bán nguyệt mênh mông là nước, dường như trong mắt hắn cái gì cũng thấy khuyết mất một nửa, một nửa vốn dĩ phải thuộc về nửa kia, ừ, lẽ ra phải có cả hai nửa, mới đủ, mới đầy, mới đã.Tự nhiên, hắn thấy mỏi, hắn muốn tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi, hoặc giả dụ, có vòm cây nào bình yên, hắn cũng muốn nằm xuống. Nhưng hắn sợ giẫm vào đám lá khô, hắn sợ thấy trên đám lá đấy một dòng suối, dòng suối mà hình ảnh một hắn sẽ phản chiếu trên đó, hắn sợ sẽ phá tan đi dòng bình yên đang chảy miệt mài trong khu rừng,âm thầm, nhưng mãnh liệt, giữa bốn bề là đường, là xe, là Carlson, là Campus, là Michelson, là những cái máy hối hả đến vô tận...
Hắn đang ngây ngất cho chuyến trở về, hắn đang thèm được chạm vào những thân quen, những cốc cà phê sứt miệng, nhớ những chọ chẹ "săn-phờ-lao-ơ trắng hay đen" ở nhà thờ Lớn nơi hắn vẫn hay cùng các chiến hữu hay vạ vật để bàn về công việc, học hành, hay những kế hoạch chơi bời trác táng lành mạnh, thôi thì trên trời dưới đất đủ cả, và có khi cũng chẳng có việc gì, chỉ đơn giản là thèm một điếu Mal trắng, thứ mà lần nào hắn hút hắn cũng ho sặc sụa đến là ái ngại, và những cuộc gặp gỡ không hẹn mà đến...; nhớ lần nào đi ra lăng cũng đếm và cá độ xem có bao nhiêu ô cỏ, và lần nào cũng được một chầu nem chua nướng, hoặc là bạch tuộc ốc ngao tu hài, cũng có khi bị xù bị quỵt nữa ..., rồi thì nhớ cả cái nắng đến cháy xém da thịt, nhớ cả những xì xầm "đấy cái xóm này có mấy đứa đi học nước ngoài cơ đấy", nhớ cả đám bạn bạc mà từ khi hắn đi chả có ma nào thèm nhớ tới hắn, hoặc ít nhất là cho hắn cảm giác là hắn được nhớ tới, mà cũng có khi cái đám đấy cũng hay tụ tập để đàm tếu, và những đứa vắng mặt luôn là để tài, cơ mà chẳng phải hồi trẻ, hắn là người hay đầu têu mấy cái trái khoáy ấy chứ ai, hẳn là hắn đang là trung tâm để tụi nó tha hồ nói xấu mà hắn không biết đấy thôi...
Hắn cứ vỗ về hắn như thế, hắn muốn những ngày cuối ở nơi này, chí ít hắn cũng tìm được một ít bình yên, để hắn được nuôi nấng, được nâng niu nó, hay ít nhất hắn cũng muốn 1 chút để còn bám víu vào trong trí nhớ, rằng đã có một hắn như thế...
Mặc kệ cho cuộc sống cứ lăn mải miết, điên cuồng,hối hả ngoài kia, hắn thấy mệt rồi, dưới vòm cây, hắn ngủ...
Nắng nhạt dần ...
-----
10 thg 7, 2010
Khoai Tây - Cà Rốt và nhạc TCS
Khoai Tây : Anh đang thích bài Có Những Con Đường
Cà Rốt : Đường rất mừng, một đường rất mừng .Đường bay đầy một đàn chim trắng. Chân thong dong không còn bước ngập ngừng .Đường nối liền. Đường nhân loại, một đường rất dài. Đường sau này một người sẽ tới. Đường tương lai không ai thù ghét ai . Đường lứa đôi
Khoai Tây: Chân thong dong không còn bước ngập ngừng
Cà Rốt: Giờ Khoai tay đã thong dong chưa...
Khoai Tây: làm sao mà duoc! chet cung khong!
Khoai Tây: nhung cố
Cà Rốt: Vì Khoai Tây đang đi giữa nhân loại đớn đau
Khoai Tây: Khoai Tây đớn đau đang đi giữa nhân loại đớn đau một cách rất đớn đau!
Cà Rốt: Những người yêu nhạc Trịnh đều ít nhất có một vết thương nào đó trong lòng, nhưng họ không có
thời gian để chăm sóc vết thương của chính mình...
Khoai Tây: có đấy, nhưng chẳng làm được
Khoai Tây: anh có rất nhiều thời gian
Cà Rốt: chữ thời gian đuợc hiểu theo nghĩa rộng hơn ...
Cà Rốt: : và họ chọn cách đem niềm vui đến cho người khác để quên đi nỗi đau của riêng mình...
Khoai Tây: thì đó...
( Giọng hát đầy chất Trịnh, nhưng khúc intro nghe sao sao ấy...)
Cà Rốt : Đường rất mừng, một đường rất mừng .Đường bay đầy một đàn chim trắng. Chân thong dong không còn bước ngập ngừng .Đường nối liền. Đường nhân loại, một đường rất dài. Đường sau này một người sẽ tới. Đường tương lai không ai thù ghét ai . Đường lứa đôi
Khoai Tây: Chân thong dong không còn bước ngập ngừng
Cà Rốt: Giờ Khoai tay đã thong dong chưa...
Khoai Tây: làm sao mà duoc! chet cung khong!
Khoai Tây: nhung cố
Cà Rốt: Vì Khoai Tây đang đi giữa nhân loại đớn đau
Khoai Tây: Khoai Tây đớn đau đang đi giữa nhân loại đớn đau một cách rất đớn đau!
Cà Rốt: Những người yêu nhạc Trịnh đều ít nhất có một vết thương nào đó trong lòng, nhưng họ không có
thời gian để chăm sóc vết thương của chính mình...
Khoai Tây: có đấy, nhưng chẳng làm được
Khoai Tây: anh có rất nhiều thời gian
Cà Rốt: chữ thời gian đuợc hiểu theo nghĩa rộng hơn ...
Cà Rốt: : và họ chọn cách đem niềm vui đến cho người khác để quên đi nỗi đau của riêng mình...
Khoai Tây: thì đó...
( Giọng hát đầy chất Trịnh, nhưng khúc intro nghe sao sao ấy...)
Nhãn:
Bí,
thinking about life,
Trịnh Công Sơn
8 thg 7, 2010
Cặp kính màu hồng ...
Đời cho tôi cặp kính màu hồng
Tháng ngày cứ đến, kính càng trong
Tôi thấy mọi người đều xinh đẹp
Rất dễ thương và có tấm lòng…
Cặp kính che đi những muộn phiền
Cho đời một chút nét tuơi duyên
Lầm lỗi - là người ai chẳng có
Thứ tha - lòng bỗng thấy nhẹ tênh
Cặp kính tô thêm ánh mắt cười
Thêm hồng đôi má rất xinh tươi
Ngày mưa dạo phố sao đẹp lạ
Ngày nắng buồn tan theo mây trôi…
-----
thuyhang6_6
6 thg 7, 2010
n h ạ t
Em trải tấm lòng không đủ rộng, không đủ sâu
nên khoảng cách dường như xa vời vợi
như chim bay giữa trời đêm cánh mỏi
như người say nếm hương vị cuộc đời...
Nhạt ... như người với người…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)