Ngày ấy mình chưa từng buớc trên nhưng con phố Hà nội , sao đọc bài thơ này thấy mắt chợt cay ...
====
Tự dưng nhớ đến một người, nhớ đến những người đã nhóm cho mình một ngọn lửa yêu thương, một tình yêu Hà nội từ những ngày chưa từng đặt chân đến miền đất này … …
Bạn đã khiến mình có cảm tưởng thiên nhiên nơi ấy cũng có linh hồn. Mình biết Hà nội bây giờ đã khác xưa, đã không như mình tưởng tuợng, nhưng Hà nội mãi đẹp vì những con người đầy lòng yêu thương Hà nội như Dương, như Tuấn, như Home, như Chấm Đỏ, như Nga, như Tun, như Tạ Hùng Cường và nhiều bạn khác nữa... và cái tình yêu ấy đã lây sang mình, đã ngấm vào trái tim mình từng ngày, bất chấp vẻ bề ngoài của Hà nội thế nào . Bởi thế khi mình đọc “ bài thơ mà cứ như không phải là thơ “ này, mình không thấy những sáo rỗng theo vần điệu, hay những cảm xúc gượng ép, mà nhận ra mình phảng phất đâu đó trong từng câu chữ, mình cũng bị những từ ngữ da diết ấy như cắt vào từng thớ thịt của mình, và mình cũng sống trong cái thời khắc lúc mùa đi ngang phố, cái không gian của hội ngộ và chia ly, và mình đã khóc khi đọc bài thơ này ( mình vốnkhông phải là người yêu thơ, chỉ là người yêu và ngưỡng mộ những cảm xúc rất thật của ai đó …)
Ai bảo rằng hạnh phúc chỉ làm bằng những nụ cuời, đôi khi một nỗi buồn xa xăm, những lúc mắt nghe cay cũng là lúc mình biết mình đang hạnh phúc, hạnh phúc vì nhận ra một giá trị nào đó của cuộc sống…
Mình cũng như bạn , yêu Hà nội biết mấy, yêu những vần thơ mà không phải là thơ này, rất nhiều… :x
Thuyhang6_6
====
1.
Ngày tuổi em mùa tôi qua phố
Lá heo may, mà nắng cũng heo may
Tôi nắm tay em bước dọc phố hao gầy
Em ngước tìm tuổi thơ qua kẽ lá
Cây bàng già…lá đỏ…
…tháng năm qua…
Mùa vẫn khe khẽ hát tình ca cho Phố
Em bé nhỏ...
và cứ thế...lớn lên trong bao điều bé nhỏ…
Phố xá quanh co…
…hàng quán cũ
Cây cơm nguội vàng trút lá đầu đông
Và những buổi chiều nắng tắt trên sông
Và những con người lạ…
…đến…
… rồi xa thành phố.
Những câu hát rong chơi…
…Những ngày nhớ phố
Mùa mưa ngâu tím mảnh trời qua ô cửa sổ
Em khẽ xoè bàn tay thơm mùi cốm mới
Đỡ chiếc lá rơi như giọt nước mắt giao mùa
Gánh hàng rong trĩu nặng thời gian trôi
Tiếng rao khuya…đèn vàng…ngõ vắng…
Gõ nhịp chao nghiêng…chao nghiêng…
…nghiêng cả những ngày thơ…
Người hoạ sĩ bước ra từ giấc mơ
Đi qua sông , đi lạc miền hoài niệm
Vẽ tặng em bức tranh màu kí ức…
…Nhạt nhoà mái ngói xô nghiêng…
...
"Cây bàng già lá đỏ…
…bốn mùa quên
Em vẫn lớn lên sau bao điều bỏ lại…"
…
2.
Ngày tuổi em mùa tôi qua phố
Lá chênh chao, mà nắng cũng chênh chao
Bốn mùa vẫn qua mau...
Và vẫn không quên những bản tình ca cho phố
Nắm tay tôi, em bước dọc thời thiếu nữ
Ấp ủ trong tim từng chút gió sang mùa
Phố hay giật mình trong những giấc nắng mưa
Tiếng rao xưa bỏ rơi người con gái
Con đường đêm – Ngày Xưa quên trở lại
Tiếng thở dài gói chặt giữa đêm khuya.
Tôi dắt em về trên phố Lãng Quên
Mùa lá rụng lấp đầy con đường nhỏ
“Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố…”
Quên mất lối về…
…quên cả chuyện ngày xưa…
...
Ánh đèn vàng…
…cơn mưa
Những mùa sưa rơi êm bên thềm phố
Chuyện người thiếu nữ khẽ nhón chân qua cửa
Ngước mắt nhìn mùa thả cánh hoa bay
...
Và chuyện dòng sông màu đỏ...
...bốn mùa say...
Chảy quanh co hờn tủi con phố ngắn
Dường như Mặt Trời khóc ai bên chiều lặng
Nước mắt rơi...loang lổ trải sông dài...
...
Chuyện một ngày Phố bỗng nhớ ai
Thả mưa bay qua khung trời để ngỏ
Bốn mùa gánh hàng hoa ngang ngõ
Có kẻ thẹn thùng...len lén mắt trông theo...
...
Chuyện kể về những mùa nắng trong veo
Chuyện kể những mùa mưa ngủ yên trong lòng phố
Chuyện kể dài những chuyện xưa cũ
Nhạt phai rồi...phố bắc cầu...sang sông...
...
"Người họa sĩ đi tìm lại mùa đông
Em tập vẽ...
...bức tranh màu Hiện Tại"
3.
Ngày tuổi em mùa tôi qua phố
Lá mong manh, mà nắng cũng mong manh
Em bước qua một thời áo xanh
Màu ký ức đã lắng sâu trong mắt
Cây bàng già...mùa sang...
...xanh màu lá...
Những buồn vui em lặng giữ thầm
Ban công cũ màu mưa...
...mái ngói rêu thâm...
Mà hoa nắng đã long lanh nơi cuối phố
Hà Nội của tôi như người con gái nhỏ
Mộng miên man trong những giấc nắng chiều
Bốn mùa say qua phố liêu xiêu
Ngẩn ngơ hát...những điều chưa dám nói
Bản tình ca có đôi lời bỏ ngỏ
Nốt lặng dài...hoang hoải cả mùa yêu...
.........
"Tôi dắt em về trên phố cũ mưa nhiều
Nắm tay em...ngỏ lời yêu chưa nói..."
Tác già : N.B.N
Poster by Tạ Hùng Cường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét