30 thg 6, 2010

Chỉ có nắng và gió...





Nhân ngày sinh của cô học trò ưu ái tặng một chậu xương rồng. Cô hỏi vì sao tặng nón quà như thế . Học trò bảo rằng cây xương rồng luôn vươn lên trong điều kiện khắc nghiệt nhất, và cô đã là người như thế...Từ đó cô càng yêu qúi hơn họ hàng của xương rồng ...

18 thg 6, 2010

Những chiếc giỏ xe...




Những chiếc giỏ xe ... không " chở đầy hoa phượng " như trong bài hát "Phượng hồng " (Nhạc: Vũ Hoàng, Thơ: Đỗ Trung Quân) , gợi bao hình ảnh đẹp của thời còn cắp sách đến truờng...



Bé ngây thơ được Bà cho ngồi trong giỏ xe, vì có lẽ đây là nơi an toàn nhất cho bé, để bà có thể vừa đạp xe vừa trông chừng bé trên đường ra chợ...



Đây là con đường làng ngay truớc nhà mình, tình cờ gặp hai bà cháu với hình ảnh ấy, môc mạc và rất đẹp, tự nhiên và mang đến nhiều cảm xúc , nhiều kỷ niệm của một thời mình ở quê nhà ...mình cũng bé xíu như vậy, được Má cho ngồi trong chíếc thúng , đầu bên kia là một chiếc thúng khác , gánh hàng ra chợ bán. Có lúc chiếc thúng êm ái khi trong lòng Má thanh thản và đi từng buớc chậm - nhưng những khoảnh khắc ấy hình như không nhiều... nhiều lúc Má bận bịu, sợ trễ buổi chợ nên Má đi mà như chạy...Cái gánh đong đưa , đứa nhỏ ngồi trong gánh phải nắm chặt chiếc gióng...



Cuộc đời của Má cũng gập ghềnh như chiếc gánh, nhưng Má đã dành cho mình chỗ ngồi yên bình trong chiếc thúng vào những ngày ấy...



Không biết ngày xưa mình có cảm nhận được là má đã vất vả như thế nào ... nhưng hình ảnh em bé trong chiếc giỏ này khiến mình chạnh lòng nhớ Má, nhớ về thời ấu thơ " ba chìm bảy nổi , cũng gập ghềnh theo chiếc gánh của Má, " di cư" rày đây, mai đó ... , chiếc gánh ấy không êm ả như cái giỏ mà em bé đang ngồi, và con đường đi cũng không thẳng tắp như con đường đi của hai bà cháu ...

5 thg 6, 2010

Tựa như lá cỏ

Một ngày mưa tháng sáu, ngày và tháng giống nhau, có một sinh linh chào đời...

Sinh linh ấy Không phải hoàng tử hay là công chúa, mà là một cô bé lọ lem với đúng nghĩa của nó…

Hai tháng đầu tiên trong đời, nó có đủ Ba Má, rồi từ đó không thấy Ba đâu…Sau này Má nói rằng , Má phải về sống với Bà Ngoại , vì Bà nội quá khó tính…

Từ đó đến nay, hình như nó chỉ gặp Ba và gọi Ba hai lần…

Má phải làm việc vất vả để nuôi nó. Má phải đi mua bán ở chợ ngoài sông, để nó ở nhà với Ngoại. Từ đó, Ngoại là người gần gũi với nó hơn bất cứ người nào…

Sáu tuổi, nó phải theo Má gồng gánh đi xứ khác, xa Ngoại và xa những đứa em con Dì thân thiết. Cuộc chia tay chứa đầy nước mắt của trẻ thơ…

Nơi xứ lạ, hằng ngày Má vẫn tiếp tục bươn chải kiếm sống…

Nó cũng bắt đầu ý thức được thế nào là cuộc sống vất vả của người lớn…

Thời gian ngắn ngủi sống nơi xứ ấy,là thời gian đẹp nhất của tuổi thơ với Má, nó được Má cưng chìu cho dù lúc ấy hai Mẹ con rất khổ cực...

Một năm sau thì hay tin Ba nó mất… Mẹ con trở về quê một ngày, lạy Ba , rồi đi…

Từ đó trở đi, Ba là giấc mơ không bao giờ trở thành sự thật. Nhiều lúc nó tủi thân khi nghe ai đó gọi Ba …

Nó cũng ao uớc có một người anh để nó được chìu chuộng, nhõng nhẽo như nhỏ bạn hàng xóm… Chỉ uớc vậy thôi…

-----

Đến lúc nó tám tuổi , Má lại chuyển nhà đi xứ khác...

-----

thuyhang 6_6






-----

Viết những dòng hồi ức này trong ngày mưa tháng sáu.
Dẫu sao cũng là dịp để "mừng" sinh nhật của mình

HAPPY BIRTHDAY TO ME !