9 thg 10, 2010

Tưởng rằng đã quên...

Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên, tay em vẫn còn
Dựng đời bão lên làm từng vết thương hồn nhiên...



ráng chiều ...

... là khi nắng đã tắt, ngày đã tàn, bỗng dưng bầu trời ửng lên một màu hồng cam dịu mát, khắp nơi đều được nhuộm màu hồng cam ấy trong khoảnh khắc không quá ngắn để người ta có thể cảm nhận được những điều kì diệu của đất trời , và chắc rằng thời khắc ấy đã mang đến cho người cảm nhận được nó những niềm vui bé nhỏ trong không gian tĩnh lặng của buổi chiều quê nên thơ... Và đúng như ai đã nghĩ, có lẽ người ta chỉ có thể cảm nhận đầy đủ cái đẹp của nhưng vệt nắng cuối ngày, của " ráng chiều " một cách đầy đủ nhất, chỉ trên quê hương mình ...










Màu của đêm ...




hắt bóng -



khuyết...



trông ra ngõ...

in close-up



 mayflies