6 thg 11, 2010

Tự nhủ...

Chép lại bài thơ viết vào năm học lớp 9…
Em đã sống, đã vươn lên như cỏ dại ven đường.
Đã tự khuyên nhủ mình trong những thời khắc bi quan nhất của cuộc sống…
Em đã cố gắng để không rơi vào vực thẳm, rồi đứng lên đi tiếp những chặng đường đời  thật ngắn mà thật dài…


-----


Này em, sao bi quan đến thế
Có oán hờn, có giận ghét ai không
Cớ sao em chôn mình giữa đám đông
Không ước muốn trong phù du khoảnh khắc


Kìa ai hỏi sao lặng thinh cúi mặt
Hãy nhìn lên, nhìn hạnh phúc tương lai
Đời còn tươi, còn sáng đẹp, còn dài
Sao ủ dột như chiều hôm tắt nắng


Hãy nhìn lên kìa muôn tà áo trắng
bạn bè em tha thướt giữa mọi người
Đừng buồn chi thiên hạ sẽ chê cuời
Đừng mưa xuống khi trời không mây xám


Hãy nghiêng hờn, trút đau thương chán nản
Đời là gì em có biết hay không
Một vòng tròn mà khởi điểm, cuối cùng
sẽ triệt tiêu vào hư không vắng lặng


Em hãy sống như mọi người đã sống
Cuộc sống kia chưa hẳn đã muộn màng
Đừng sống trong những nuối tiếc hoang mang
Để sửa soạn đi dần trong cỏi chết…


Hãy cười lên khi hồn em mỏi mệt
Hãy hát lên những bài hát yêu đời
Hãy nghĩ rằng đời luôn đẹp, luôn tươi
Sau đêm tối trời lẽ đâu chẳng sáng…


Thuyhang6_6