10 thg 5, 2011

Thế giới quanh em…

Khi buồn, em đã tìm một giai điệu đầy tâm trạng để thấy mình trong đó, rồi lại tìm những âm thanh hồn nhiên để thoát ra khỏi nỗi buồn ấy, để bước vào ngày mới với những gì tinh khôi nhất có thể…

Em còn có cả một thế giới của học trò lứa tuổi  hai mươi để hòa mình vào và thật sự sống cuộc sống ấy. Dạy học là chia sẻ kiến thức và vốn sống bằng cả sự hiểu biết và cảm thông, và điều ấy không thể làm được nếu em không hiểu được học trò của mình nghĩ gì, thích gì,  như một người chị hết sức thân thiết, để khi gặp những vấp ngã trên đường đời , cô là một trong số ít người mà học trò muốn tâm sự, muốn được chia sẻ…

Em sẽ giúp học trò thấy rằng con đường đời là không hề bằng phẳng, nhưng không bao giờ là con đường màu xám với những bi quan không lối thoát … Và em phải lấy cuộc sống của mình để chứng minh điều ấy …

Em sẽ không bao giờ được sự lắng nghe đầy yêu thương, tôn trọng pha lẫn với sự thích thú từ phía học trò nếu em có những suy nghĩ khô cằn, những áp đặt riêng tư của mình vào học trò, nhất là những sở thích, những thị hiếu trong từng bộ môn nghệ thuật mà có lúc thầy trò cùng chia sẻ. Tuổi hai mươi vẫn là tuổi hai mươi, hãy để các em sống với lứa tuổi của mình, với những âm thanh có chút sôi động nhưng không hời hợt, những bước nhảy vui như những chú chim non bay đi tìm thức ăn và những buối sớm mai, ríu ra ríu rít... những nụ cười ánh lên như mặt trời buổi sớm, không phải dấu che, chẳng chút ngại ngần…

Em là thế đó, với một tuổi thơ bị đánh rơi trong nghèo khó, em có nỗi buồn riêng những lúc không còn ai để nghĩ đến hay bị lãng quên trong sự thờ ơ của những người em quí mến, còn lại em vẫn thích mình được sống trong khoảng trời của lứa tuổi hồn nhiên ấy, và em không có ý định mang nỗi buồn của mình để nhuộm xám một thế giới trong sáng đầy tiếng cười đang vây quanh em…

Thế nên đừng ai bắt em cứ phải trung thành với chỉ một dòng nhạc duy nhất nào đó, cứ phải dìm mình trong nỗi buồn, mà sự chia sẻ của ai đó hãy còn xa thật xa ...

thuyhang6_6