1 thg 4, 2011

Sài gòn - Cà phê lang thang ...

====

Đó là buổi chiều thứ bảy, có bốn người bạn, có người ở bên này, có người ở bên kia đại dương ... gặp nhau, mừng mừng , tủi tủi... rồi rủ nhau đi uống "cà phê lang thang" ở Sài gòn như đã hẹn nhiều tháng trước đây.

Sài gòn vẫn quen thuộc và đáng yêu trước mắt và trong trái tim những ngừơi bạn .

Trước khi uống cà phê lang thang , phải tìm cái gì lót dạ. Thực đơn chay là "giải pháp" tốt nhất cho bao tử trong những ngày sau tết ...

Nhà hàng chay Hoa Đăng, nằm khiêm tốn ở một con hẽm nhỏ trên đường Điện Biện Phủ, rộng rãi và mát mẻ. Không bia, không rượu, không phải một ly mà là hai ly nước ép trái cây cho mỗi người, chắc để chửa cháy và để làm trôi một lượng thức ăn hơi nhiều. Cả bốn người, còn vô tư lắm, hài hước và dễ thương , dành nhau chọn món ăn ... ôi sao mà nhiều món vậy... mỗi món đều được minh hoạ bằng hình ảnh trong menu, chưa ăn đã thấy ngon ... "vậy gọi mỗi món một ít để thử được nhiều nhé" " ok, mỗi người chọn hay ba món gì đó " . vậy là cuối cùng chọn được mười món, chưa kể món nước uống . Bốn người , xem ra ai cũng nhỏ con mà cũng có tâm hồn ăn uống lắm . vừa ăn, vừa xít xoa, " sao ngon quá vậy", " Ừ , món nào cũng ngon", bì cuốn nè, rồi gỏi cuốn, gỏi gà , súp các loại đậu nè, cơm lá sen, cơm nêu nấu với nấm có hương vị rất lạ, có một lớp cháy vừa phải đủ để mọi người nhớ về một thời nhỏ dại với những bửa ăn mộc mạc với cơm cháy ở quê mình ...

Xen vào mỗi món ăn là những câu chuyện không đầu không đuôi của thời học trò cùng với tiếng cuời thoải mái . Thời gian đã bị đẩy lùi đến lúc mọi người còn học ở ... cấp một .... rồi lên cấp hai và cấp ba - cũng dòn tan như miếng bánh phồng tôm ăn kèm với gỏi. Bạn ở bên kia chỉ bạn ở bên này cách ăn gỏi với phồng tôm " cho gỏi lên cái bánh - như là trò chơi nấu cơm hồi nhỏ vậy - , rồi cho cả hai vào miệng " bạn nói sao thì mình nghe vậy , dù biết rằng "đường nào cũng đến La Mã" kia mà ... " ăn thêm miếng này nữa đi, ngon lắm " " Trời ơi , chỗ đâu mà chứa nữa..." " kệ đi mà , hôm nay ngoại lệ ". " kêu thêm mỗi người một ly nước ép nữa nha" " ờ ,ờ , no quá ... " " kêu món la-sét nữa nhen ? " " La-sét gì nữa, no quá rồi " " Kệ đi mà " " sao cái gì cũng kệ hết " ... Nghe những người bạn nói chuyện với nhau, có thể tưởng tượng thời gian như một ly nước ... phèn, ngày tháng qua đi đủ để những bồng bột lắng đọng, còn lại là những giọt nước tâm hồn trong trẻo, hướng thiện, biết " quẳng gánh lo đi " và biết ... hứng từng niềm vui nhỏ bé đến từ tình nghĩa bạn bè...

Khi bao tử đã nặng hơn mức bình thường, một người lấy trong túi áo ra một góc của tờ báo trong ngày để tìm xem Chương trình biểu diễn ở sài gòn đêm ấy để chuẩn bị cho " tập hai " của Cà phê lang thang, một cafe bar không quá ồn ào để những người bạn có thể trò chuyện với nhau, đây là sự lựa chọn tốt nhất ...

Cuối cùng , cả bốn người lên xe trực chỉ quán bar tên gọi là Ân Nam ở đường Trương Định xem " Đêm nhạc Trịnh ". Quán không "hoành tráng" nhưng Không gian thanh lịch và khán phòng tĩnh lặng, đủ để nghe trọn tiếng hát trầm ấm, khỏe khoắn ngân vang của những ca sĩ không cần nổi tiếng lắm nhưng phải là giọng hát "chuyên trị Nhạc Trịnh". Dàn âm thanh đúng tiêu chuẩn khiến giọng hát được tôn vinh đến mức gần như tuyệt đối, cho thấy sự chuyên nghiệp của nguời phụ trách ở đây …

Mọi người - cùng với những ly cà phê đen - thả hồn vào từng giai điệu, từng ca từ... hay quá và triết lý quá... những nốt trầm da diết và cả những nốt cao nhất đầy khắc khoải đã như đưa người nghe vào cõi vô thường

Bốn người lắng nghe và lắng nghe , thỉnh thoảng hỏi nhau " câu này nghĩa là gì? " " ừ, mình cũng không hiểu hết, nhưng câu kia thì hay quá ..." thỉnh thỏang bạn mình cũng hát nho nhỏ theo vài câu , không phải để khoe giọng, mà là đôi lúc thấy mình đâu đó trong từng lời hát, trong từng số phận trải dài ...

Có lúc cả bốn người bỗng như sực tỉnh vì một câu nào đó trong bài hát , chắc vì câu ấy đã ăn sâu trong tiềm thức của mỗi người , và hình như mỗi người đã vô tình xem đó như một triết lý để suy gẫm , " Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ ", bốn người bạn âm thầm hứa với nhau là sẽ dùng một chút và nhiều chút " bao lâu" ấy để đi và ngắm nhưng nơi mình đã từng mơ ước được đến, để viếng thăm những ai mình đã từng mang ơn, để gửi lời xin lỗi chân thành đến những người mình đã vô tình thất hứa , để hứa là sẽ sống tốt hơn với mọi người và với chính mình, để tha thứ ... và tha thứ để tâm hồn luôn được thanh thản…

Gần ba mươi ca khúc đã được trình bày, bài nào cũng để lại nhiều lắng đọng, ca sĩ nào cũng hát hay quá, có ca sĩ vừa hát vừa đệm đàn ghi-ta bài hát " Uớt mi", được xem là khó lấy lòng người nghe nhất, nhưng đêm ấy mọi người trong khán phòng đường như đã nín thở và để tâm hồn mình trôi theo bài hát, thật tuyệt vời ...

Buổi biểu diễn chưa tàn nhưng mọi người phải bịn rịn chia tay nhau vì đã quá khuya, và phải chừa một chút thời gian để một trong bốn người còn đi tiếp trên 60 cây số mới đến nhà. Ba người còn lại đứng cùng với nhau để đón taxi đi mỗi người mỗi ngã trong thành phố, họ cùng vẫy tay chào tạm biệt người đến từ xa. Ba người ấy,cũng giản đơn và mộc mạc như thuở còn đi học, từ lời ăn , tiếng nói, cách cư xử và cả đến cách ăn mặc...

Xe lăn bánh, xa dần, ba người bạn còn đứng trên phố với màu áo trắng tinh khiết và những bàn tay vẫy chào thân thiết ấy làm nên một hình ảnh đẹp dịu dàng giữa một góc phố nhỏ Sài gòn

Ngày mai, một trong những người bạn phải bay về Texas rồi, biết bao giờ mới gặp lại nhau. Mà thôi , cứ hy vọng đi, sẽ có một ngày, biết đâu không phải bốn, mà là năm người thì sao ...

Sài gòn - những nguời bạn - cà phê lang thang - và nhạc Trịnh Công Sơn ... có thể bạn nghĩ những điều ấy không có gì liên quan với nhau, nhưng với bốn người bạn ấy đó là một điểm hội tụ thật hoàn hảo, nơi để lại một trong những ký ức hiếm hoi và đáng nhớ nhất của một đời người

Thuý Hằng