21 thg 10, 2010

Tương tư những mùa đông yêu dấu…


-----

“Ngày nào cho tôi biết, biêt vui biết buồn, tôi biết tương tư…”

Trong tiếng Anh có từ” lovesick” (tương tư) , nghĩa là “ sad because the person you love is not with you or does not love you” : cảm thấy buồn vì người mà bạn yêu mến không ở bên cạnh bạn , hoặc là người ấy không yêu bạn.

Đã có bao giờ bạn tương tư ai chưa?

Và đã có bao giờ bạn tương tư nơi nào đó , điều gì đó, không phải xa xôi, mà đang ở sát bên mình…mỗi ngày mình gặp, mình nghe tiếng, và mình cảm nhận một điều gì đó, từ người ấy, nơi ấy, vật ấy…thật thân quen, mang lại cho mình tràn đầy cảm xúc…

Có người tương tư một bóng hồng, một mái tóc, một giọng nói , một nụ cuời…Có người tương tư một khúc dân ca, một bến đò xưa cũ, hay xa hơn là tương tư về một phố thị thời thơ ấu, một miền ký ức đã xa, và một quê huơng mà mình đã từ bỏ , vì một lý do nào đó…

Còn mình, nỗi tương tư chợt đến lần đầu tiên trong đời, tương tư một giai điệu, những lời hát mang đến cho mình đầy cảm xúc, về một miền đất mình chưa từng đặt chân đến…những giai điệu và lời hát mình đã nghe, nghe mỗi ngày…

Có những bài hát đến rồi đi trong khoảnh khắc, có khi chưa kịp nhớ tên tác giả là ai, thì cũng có những bài hát nghe hoài, nghe mãi, một lúc nào đó thấy mình đã tương tư từ lúc nào không biết…

Tương tư là cảm xúc riêng của ai đó, không có sự tương tư nào giống y hệt nhau, đối tượng cũng khác nhau, đó là một lẽ rất thường…

Nhưng nếu bạn và mình có cùng đối tượng để tương tư thì ta sẽ gặp nhau ở sự đồng điệu, đồng cảm … cuộc đời sẽ thật đẹp nếu bạn và mình gặp nhau ở sự đồng cảm đó…

Từ đoạn này trở đi, xin được chia sẻ với những ai yêu một chút lặng lẽ , có chút tình lưu luyến với Hà Nội và yêu quý một Đỗ Bảo đã biết hoá phép để giai điệu và những ca từ đẹp, tràn đầy cảm xúc thâm nhập vào trái tim người nghe và ở mãi nơi đó…thành một nỗi tương tư…” Những mùa Đông yêu dấu”









 Khúc intro…nghe như những giọt mưa sáng mùa đông cùng những hạt sương tí tách,chút buồn man mác, chút luyến tiếc xa xôi…đọng lại thành những nhớ nhung da diết…trào dâng ở những nốt cuối cùng …


Sương lạnh căm nóc nhà… kẻ chưa từng đến Hà nội như mình đã tương tư những mùa Đông Hà Nội với hình ảnh đã được vẻ ra bằng những nốt nhạc tung tăng, bay bổng rồi rơi xuống thành một hình ảnh mờ ảo, những âm thanh cuốn hút …

Sương lạnh căm nóc nhà
Thẫm đen hàng cây đứng chơ vơ,
nối nhau về xa tít mờ
nối nhau những khuôn mặt phố…


Hình ảnh với chiều sâu “ xa tít mờ”… giống như bức ảnh của một người bấm máy chuyên nghiệp… giai điệu đẹp quá, sự trầm bỗng ngọan mục quá, du duơng và thấm đẫm tình yêu, khiến người lắng nghe yêu ngay bài hát, yêu những khuôn mặt phố ngay từ đoạn đầu…


Những ca từ này rất đẹp , nhưng nếu với một khúc intro khác, một giai điệu khác thì mình không dám đảm bảo rằng mình có đủ kiên nhẫn để nghe tiếp hay không, giai điệu là cái hồn của bài hát …


Tôi từng mong ngóng nhiều,
cứ qua đi, mùa Xuân quá xanh tươi
cứ qua đi hè thu nắng rạng ngời
tới đây những ngày Đông xám trời


Cái điệp từ” cứ” sao mà đáng yêu quá, bốn mùa của Hà nội yêu dấu trôi qua nhẹ nhàng chỉ trong bốn câu hát, không một chút gò bó, không cần qua nhiều từ ngữ để có thể dắt người nghe đi qua bốn mùa có với những màu đăc trưng, màu xanh, màu nắng và có màu xám của mùa đông …và nốt nhạc trầm cuối cùng đã rơi xuống ngọt ngào, êm ái, đẹp như mơ…


Bên mùa cây lá đổ, biết bao tình yêu chớm nở
Biết bao mộng mơ đón chờ
biết bao ô cửa kính mờ


Tôi từng mơ ước nhiều
cứ bên ai buồn vui sớm chiều
cứ cho ai tin yêu rất nhiều
mà tình yêu ai người thấu hiểu


Nơi đây có những mối tình thơ mộng đi qua, âm thầm, ẩn dấu trong những ô cửa Hà nội rất lặng lẽ …yêu rất thật thà, cứ cho đi mà dường như không được nhận lại, để lại một chút hờn trách vu vơ…


Mình thích nhất là đoạn này :


“Hà Nội hàng năm từng khi gió về
nhắc tôi rằng con tim rất ngây thơ


yêu một giây phút miệt mài
thương còn thương suốt cuộc đời
Ai ngày xưa đã quá xa xôi
ai vừa đây đã quá thân quen
trái tim người cứ xoay tròn bốn phương “


Mối tình đầu thật trong sáng, dẫu không thành nhưng khó thể nào quên , và cứ vương vấn suốt cả đời .


Bình yên trong mưa thấy chuyến xe càng thêm ấm áp
Nhìn ra thành phố, cứ mỗi năm một mùa Đông mới


Còn lại trong tôi những mùa Đông yêu dấu
mùa bao nhiêu ký ức cho mình nhớ thương
những giấc mơ không thành
những hạnh phúc ngọt lành


Phần điệp khúc có lẻ là tất cả những gì tác giả muốn gửi gắm. Chút ray rức vừa đủ, kí ức thật ngọt ngào không làm nên nỗi buốn uỷ mị , mà là để làm đẹp cuộc sống hiện tại và nuôi duỡng tâm hồn, để có thể viết nên những ca khúc đẹp, sống mãi với thời gian…


Mình đã nghe bài hát này có đến trăm lần, mỗi lần nghe lại thấy một chút gì đó mới mẻ, giai điệu ngọt ngào cứ ở mãi trong tâm trí. Tình yêu Hà nội từ đó mà thấm sâu vào trong trái tim mình…


Mãi nghe và mãi tương tư “những mùa Đông yêu dấu” …

-----


Cảm ơn nhạc sĩ Đổ Bảo, ca sĩ Tấn Minh
Cảm ơn những người yệu Hà nội đã cùng chia sẻ với mình


10/4/2009
thuyhang6_6